ƯỚC MƠ CỦA ANH CHIẾN
Hàng tuần, anh Mai Hiển Chiến - thôn An Thư, xã Trịnh Xá, TP. Phủ Lý, tỉnh Hà Nam lại đẩy chiếc xe khắp làng để thu gom rác. Không ai nghĩ, một người còn trẻ lại lựa chọn cho mình nghề này để mưu sinh. Nhưng có ai biết rằng, anh đang phải chịu đựng sự đau đớn, bất hạnh đến nhường nào. Những vết lở loét trên khuôn mặt của anh ai cũng phải nhói lòng khi nhìn thấy.
Cha anh Chiến đã từng 11 năm tham gia kháng chiến chống Mỹ, là con út trong nhà nhưng số phận bất hạnh đã đến với anh ngay từ khi mới sinh ra, anh đã mang trong mình căn bệnh lạ, toàn thân bị lở loét mà không có cách nào để chữa khỏi. Nhưng với tình yêu gia đình, anh đã vượt qua mọi sự đau đớn về thể xác, sự mặc cảm về bản thân để mưu sinh! Hai trăm nghìn đồng - số tiền công mà anh nhận hàng tháng không đủ để trang trải cuộc sống cho một người. Thế nhưng, 200 nghìn đồng đó lại là nguồn thu nhập chính để anh nuôi cả gia đình. Dù đang ở cái tuổi mà người ta thường nói sức dài vai rộng nhưng với anh Chiến thì đó lại là niềm mơ ước, là sự mong mỏi khôn nguôi để có được sức khỏe để làm lụng, để nuôi vợ và đứa con gái bé bỏng chưa đầy 2 tuổi. Trước những nỗi bất hạnh và những khó khăn của người thanh niên vốn rất hiền lành này, bà con nơi đây ai cũng phải xót xa!
Đây là tổ ấm mà anh Chiến vẫn hay vội vã trở về sau mỗi lần đi thu gom rác. Vợ anh, chị Hoàng Thị Hoa cũng đã 30 tuổi nhưng không được khôn ngoan như những người khác nên cũng chẳng biết làm việc gì. Xây dựng gia đình đến nay cũng gần 3 năm, nhưng mơ ước của anh về một căn nhà nhỏ đủ để chở che cho cả gia đình nhỏ bé mỗi khi mưa to, gió lớn có lẽ còn rất xa vời. Ngay cả trong căn nhà mà gia đình anh đang ở nhờ này cũng chẳng có lấy một vật dụng gì đáng giá, chỉ có ba số phận bất hạnh là vẫn lầm lũi trong đói nghèo, bệnh tật.
Thương vợ dại, con thơ, anh Chiến đã cố gắng hết sức để làm thuê, làm mướn hay cả mò cua bắt ốc, anh cũng không ngại ngần, mà chỉ mong sao, mỗi ngày kiếm được một bữa cơm no cho cả gia đình đã là hạnh phúc lắm.
Sự vất vả và khổ cực có lẽ càng làm anh Chiến yêu thương, đùm bọc gia đình nhiều hơn. Nhưng điều luôn làm anh lo lắng day dứt là đứa con bé bỏng của anh, cháu Mai Thị Thu Hoài liệu có được lớn khôn như những đứa trẻ khác khi giờ đây, cháu Hoài đã 2 tuổi mà vẫn chưa biết đi, biết nói…
Với hai vợ chồng anh Chiến, chỉ mong có bữa cơm hàng ngày sống qua ngày là đủ, nhưng còn cháu Hoài mới chỉ 2 tuổi rất cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng để phát triển lớn khôn. Nhưng có lẽ vì nhà nghèo quá mà cháu Hoài cũng quen được phần nào với sự thiếu thốn. Bữa ăn của cháu cũng giống với bố mẹ, chỉ có cơm và rau luộc.
Mọi đóng góp xin gửi về 3 đơn vị: TTQC – DV Đài PT-TH Hà Nam; Hội Tấm lòng Vàng Hà Nam số 888 - Đường Bùi Văn Dị - TP Phủ Lý – tỉnh Hà Nam hoặc gửi về Tỉnh đoàn Hà Nam, đường Trần Nhật Duật, TP. Phủ Lý, Tỉnh Hà Nam.
ĐT: 091.401.3883 - 0913.689.987- 0988.346.096